i

anh sẽ uống tách cà phê chưa bao giờ được pha
sẽ ôm một người chẳng bao giờ gặp mặt
trước cửa nhà anh cây mận nở hoa
gian phòng anh gió lật từng trang sách
“ngủ đi Quỳnh ơi trời xanh sau lá thưa”
câu thơ vẫn buồn như một lần từ biệt